CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Em chờ anh ở nơi sâu thẳm


Phan_24

Mục Phong nhíu mày, cắn chặt răng nhìn vào màn hình: “Đường bay số ba, nhắm thẳng hướng! Bảo đảm tư thế bay!”

- Rõ! – Lục Tự nắm chặt cần điều khiển, nhắm thẳng đầu máy bay vào đường hạ cánh số ba.

Thời tiết lúc này đã bắt đầu chuyển lạnh, Lôi Vận Trình thu mình trong lớp áo dày, cô đã nhìn thấy chiếc máy bay của Lục Tự. Những người đã hạ cánh chẳng ai còn tâm trí nào mà lên xe, ai nấy đều mở to mắt chờ đợi.

Trái tim cô cứ phấp phỏng không yên. Lôi Vận Trình hít thở thật sâu. Hướng Bắc Ninh lại gần vỗ vai cô: “Sẽ không có chuyện gì đâu Trình Trình!”

- Tại sao không nhảy dù chứ? Tỉ lệ hạ cánh khẩn cấp thành công nhỏ như vậy…

- Bởi vì anh ấy cảm thấy có hi vọng thành công, cho dù hi vọng ấy có nhỏ nhoi đến mấy, anh ấy cũng muốn thử!

Lôi Vận Trình nghe ra hàm ý của câu nói ấy, cô cắn chặt môi nhìn chiếc máy bay.

Máy bay của Lục Tự đã hạ bánh lái hạ cánh. Lục Tự cẩn thận điều khiển độ cao và tốc độ hạ cánh.

Giọng nói của Mục Phong từ đài phát thanh truyền đến: “Chú ý duy trì tốc độ! Kìm lại! Kìm lại…, đúng rồi, thả ô!”

Máy bay lao xuống đường bay với tốc độ lớn gấp hai, ba lần so với bình thường. Tất cả mọi người, bao gồm cả Lục Tự đều nín thở. Bánh xe hạ cánh nổ tan tành, Lôi Vận Trình run lên, lấy tay bịt chặt miệng, mắt không dám chớp.

Bởi vì hệ thống áp suất chất lỏng gặp vấn đề khiến cho ô giảm tốc không thể phóng ra. Lục Tự nắm chặt lấy cần điều khiển, dốc toàn bộ sức lực kìm máy bay lại, sau khi hoàn thành một loạt các động tác hạ cánh, máy bay trượt hơn một nghìn mét trên đường bay, cuối cùng mới từ từ dừng lại… hạ cánh an toàn.

Lục Tự tắt nguồn, mở nắp máy bay, tháo mặt nạ dưỡng khí ra, hít một hơi thật sâu, xe cứu hỏa và cấp cứu hú còi lao đến.

Mục Phong ngồi bệt xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Phong Ấn quay người rời khỏi phòng chỉ huy, khoảng khắc này, anh cảm thấy kiêu hãnh vì có một chiến hữu như thế.

Đám đông ào ào kéo đến, Lục Tự tìm thấy Lôi Vận Trình trong đám đông, khuôn mặt trắng bệch của cô khiến anh không khỏi nghẹn ngào, anh biết đó là bởi vì cô lo lắng cho anh.

Anh tháo mũ bảo hiểm ra, đi thẳng đến trước mặt cô, những giọt mồ hôi trên trán thi nhau lăn xuống. Lôi Vận Trình cũng vô cùng phấn khích như tất cả mọi người, cô bật ngón tay cái lên với anh: “Tuyệ lắm Lục đại đội trưởng!”

Yết hầu anh khẽ động đậy, hàng mi hơi cụp xuống ngắm nhìn nụ cười chưa bao giờ cô dành cho anh: “Một giây trước khi máy bay tiếp đất, anh đã nói với bản thân, nếu có thể sống, anh không ngại làm người thay thế của em đâu. Lôi Vận Trình, anh chờ em!”

- Lục đại đội trưởng! – đầu Lôi Vận Trình như muốn nổ tung, nụ cười trên môi như đông cứng lại.

Những người xung quanh ai nấy đều nhìn nhau, tiếng hò reo bỗng im bặt. Phong Ấn đã đến nơi, vừa hay chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này. Lục Tự biết Phong Ấn đến, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lôi Vận Trình, cô ái ngại né tránh ánh mắt của Lục Tự, quay sang nhìn Phong Ấn, sau đó tất cả sự chú ý của mọi người đều hướng về Phong Ấn.

Một mối quan hệ tay ba đã lộ ra trước mắt mọi người. Có người không giấu được ánh mắt ngạc nhiên, hóa ra Lục đại đội trưởng đã để mắt đến người con gái của Phong đại đội trưởng, lại còn bày tỏ trước mặt bao nhiêu người.

Phong Ấn vẫn tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, không thể nhìn thấy bất cứ sự khó chịu nào trên mặt anh. Anh tiến lên trước, quàng tay ôm Lục Tự chúc mừng anh ta thoát khỏi kiếp nạn,

Phong Ấn vỗ mạnh vào vai Lục Tự, anh hoàn toàn thật lòng, mặc dù giữa hai người có hiềm khích, nhưng điều đó trở nên quá nhỏ bé trước sự sinh tử.

- Chào mừng mày sống sót trở về! – Phong Ấn lên tiếng, sau đó nói bằng âm lượng chỉ đủ hai người nghe: “Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tao sẽ nhường cô ấy cho mày, cả đời này tao sẽ không bao giờ làm vậy!”

Bên trên cử người đến điều tra sự cố lần này, sư đoàn cho Lục Tự được nghỉ phép vài ngày để điều chỉnh tâm trạng.

Chuyện này gây ra cú sốc rất lớn cho Lôi Vận Trình, đó là lần đầu tiên cô gặp phải chuyện này. Khoảng khắc máy bay tiếp đất, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu Lục Tự điều khiển máy bay không tốt, e rằng cái cô nhìn thấy chính là cảnh tượng một vụ nổ máy bay. Mặc dù bọn họ đều từng mô phỏng tình huống trượt từ trên không hạ cánh khẩn cấp khi máy bay chết máy, nhưng ai dám đảm bảo không xảy ra sai sót gì khi gặp phải tình huống thực tế.

Có tiếng gõ cửa: “Lôi Vận Trình, đại đội trưởng tìm em đấy!”

- Em biết rồi! – Lôi Vận Trình xuống giường, soi mình trong gương, chỉnh đốn lại quần áo, đội mũ vào rồi xuống lầu.

Phong Ấn đứng quay lưng lại phía cô, đang nói chuyện với mấy nữ quân nhân, sau đó bọn họ chào anh rồi rời đi.

- Anh đúng là, ở đâu cũng có duyên với phái nữ nhỉ đại đội trưởng!

Lôi Vận Trình nói đùa, Phong Ấn liền nhếch môi cười: “Lên xe trước đi!”

- Đi làm gì thế?

Phong Ấn ngồi lên xe, nhìn cô bằng ánh mắt đầy hàm ý, nói ra hai từ chẳng hợp với bộ quân phục trên người anh chút nào: “Làm em!”

Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Anh nghiêm túc chút đi!”

Phong Ấn không nói gì nữa mà khởi động xe, đạp cần ga.

Anh lái xe đến một con dốc ở cách xa doanh trại của đại đội hai, Lôi Vận Trình đưa mắt nhìn quanh, không khỏi tấm tắc: trước mắt là một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, phía xa còn có dòng sông uốn lượn, cảnh đẹp hoàn toàn tương phản với cảnh phồn hoa của thành phố, không khí vô cùng trong lành: “Oa, vẫn còn một nơi đẹp thế này ư? Sao không dẫn em đến đây sớm hơn?”

Phong Ấn ngồi trong xe, châm một điếu thuốc, nheo nheo mắt nhìn cô gái đang đứng trước xe. Hút xong điếu thuốc, anh dí mạnh điếu thuốc xuống gạt tàn, nới lỏng cà vạt, cởi khuy áo trên và khuy cổ tay.

Trong lúc Lôi Vận Trình vẫn còn đang đắm chìm trong cảnh tưởng tuyệt đẹp này, anh đi từ sau lưng, vòng tay ôm lấy cô: “Đẹp lắm phải không?”

- Quá đẹp! – Phong Ấn nâng cằm cô lên: “Ngày mai, ngày kia, cả ngày kìa nữa đều không có nhiệm vụ!”

Lôi Vận Trình không hiểu đầu cua tai nheo gì, chớp chớp mắt nhìn anh: “Vì thế cho nên?”

Vừa nói xong, Phong Ấn đã bế thốc cô lên, đặt lên trước mũi xe, một tay nắm lấy hai cánh tay cô, nghiêng người đè lên người cô, tay kia vuốt ve khuôn mặt cô.

Anh không nói gì. Lôi Vận Trình bị đôi mắt đen sâu thẳm cùng cái nhìn cháy bỏng của anh làm cho bối rối, cô khẽ nuốt nước bọt: “Phong Ấn?”

Phong Ấn cúi xuống hôn lên lông mày, chóp mũi và dừng lại trên môi cô, hơi thở nóng hổi của anh phả vào môi cô: “Vì vậy giờ anh muốn có em, Trình Trình, anh muốn em!”

Giọng nói trầm ấm của anh khiến cho trái tim cô muốn nhảy ra ngoài, chưa đợi cô kịp phản ứng gì, Phong Ấn đã hôn siết lên môi cô.

Anh đẩy tay sau gáy cô, giữ chặt và hôn cô mãnh liệt, cái lưỡi linh hoạt đưa sâu vào miệng cô, cuốn lấy lưỡi cô, cố sức hút lấy sự ngọt ngào của cô. Ý thức của Lôi Vận Trình chợt đông cứng, đầu óc trống rỗng trong giây lát, đến lúc cô sực tỉnh thì Phong Ấn đã bắt đầu cởi áo của cô rồi.

Cô khó khăn lắm mới rút được một tay ra kìm anh lại, thở gấp gáp hỏi anh: “Anh không định ở đây đấy chứ?”

- Không sai! – Phong Ấn đáp gọn lỏn, rồi lại tìm kiếm đôi môi cô, ngón tay cởi từ từ từng cái cúc áo của cô, hoàn toàn không để ý đến sự bối rối của cô.

- Ở đây sao? Giờ đang là ban ngày mà! Phong Ấn, Phong Ấn… ban ngày ban mặt, ngay cả một cái giường cũng không có!

- Có ai quy định nhất định phải ở trên giường đâu, ở đây chẳng có ai làm phiền chúng ta đâu! – Phong Ấn hôn siết lên cổ cô, tay cởi áo khoác và áo sơ mi của cô, luồn tay ra sau lưng cô tháo khuy áo lót, bàn tay to vuốt ve bầu ngực trắng hồng nhô lên của cô.

Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt: “Nhưng mà… nhưng mà… đang mặc quân phục mà… cảm giác kì kì!”

- Thế thì cởi ra! – anh vừa nói vừa trượt môi xuống dưới, mơn man nơi mềm mại đó… cơn khoái cảm như một dòng điện truyền khắp cơ thể cô, Lôi Vận Trình chưa từng thấy nhìn thấy sự cuồng nhiệt của anh như lúc này, anh đang rạo rực muốn nuốt trọn cơ thể cô, thậm chí còn cuồng nhiệt hơn cả lần đó.

- Anh sao thế… - cô thở gấp, không biết phải làm sao!

- Chẳng phải em luôn khao khát có anh ư, giờ sợ rồi à?

- Không phải là em sợ, chỉ là thế này quá… - mặt cô nóng bừng, cố ép chặt người vào anh: “Vào trong xe đi… em không muốn ở đây!”

Phong Ấn tách hai chân cô quặp vào eo mình, bế cô vào ghế sau xe trong tư thế này, sau đó nhanh chóng lột sạch quần áo trên người cô, cởi luôn cả áo ngoài và quần dài rồi nằm đè lên người cô.

Cơ thể Lôi Vận Trình càng lúc càng mềm nhũn dưới sự kích thích của anh, chút lí trí còn sót lại nhắc cô một chuyện quan trọng: “Em… em nhớ ra bây giờ không phải thời kì an toàn!”

Phong Ấn vươn tay ra phía trước, sục sạo một hồi, sau đó lôi ra một cái hộp nhỏ, huơ huơ trước mặt cô.

Đó là bao cao su. Lôi Vận Trình không dám tin vào mắt mình nữa: “Anh đã có ý từ trước rồi hả?”

Phong Ấn mỉm cười đầy tinh quái: “Tất cả đã sẵn sàng, chỉ còn chờ có phụ nữ, yêu cầu được tấn công!”

Lôi Vận Trình không biết tại sao anh đột nhiên lại muốn cô như thế, nhưng cô biết hôm nay cho dù trời có sụp xuống cũng không ngăn nổi anh…

Lục Tự ra ngoài sân kiểm tra tình hình sữa chữa máy bay của mình, rảnh rỗi chẳng có việc gì làm nên đành quay về kí túc.

Vừa đặt chân lên lầu đã nghe thấy có tiếng điện thoại, qua phòng Phong Ấn mới phát hiện tiếng điện thoại truyền ra từ bên trong cánh cửa khép hờ này. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe, Lục Tự cảm thấy kì lạ liền gõ cửa:

- Phong Ấn? Tiểu Lí?

Không có tiếng trả lời, Lục Tự vừa bước vào đã nhìn nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, trên giường bạn cùng phòng với Phong Ấn là Tiểu Lí có đặt mấy bộ quần áo. Lục Tự chạy vào gõ cửa phòng tắm: “Tiểu Lí? Có điện thoại đấy!”

Cửa phòng tắm hé mở, Tiểu Lí thò cái đầu ướt nhẹp toàn xà phòng ra, mắt nhắm mắt mở nói: “A Lục đại đội trưởng, giúp em nghe đi, em đang tắm!”

- Ok!

Lục Tự vào nghe máy, anh ta chưa kịp mở miệng, đầu bên kia đã vọng lại tiếng khóc nức nở: “Xin chào, cháu muốn gặp Phong Ấn…”

- Cậu ta không có ở đây, ai đó?

Lãnh Lãnh cầm điện thoại, chui trong chăn nói: “Cháu là Lãnh Lãnh, chú là ai?”

- Lãnh Lãnh? – Lục Tự nhíu mày: “Có phải mẹ cháu họ Hạ không?”

Lãnh Lãnh sụt sịt nói: “Chú là ai, sao lại biết mẹ cháu họ Hạ?”

Quả nhiên là đứa bé mà Hạ Viêm Lương dẫn về: “Chú là đồng nghiệp của Phong Ấn, cháu tìm chú ấy có chuyện gì? Chú có thể chuyển lời thay cháu!”

Lãnh Lãnh chu môi hồi lâu rồi nói: “Vậy thì làm phiền chú nói rằng Lãnh Lãnh đã ra viện rồi, sao vẫn chưa đến thăm Lãnh Lãnh, Lãnh Lãnh rất nhớ chú, mẹ cũng rất nhớ chú!”

Con ngươi trong mắt Lục Tự như thu nhỏ lại, liếc nhìn sang phòng tắm: “Được rồi, sau này Lãnh Lãnh đừng gọi đến số này nữa nhé, sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của chú ấy, đợi chú ấy chủ động gọi cho cháu nhé!”

Đặt điện thoại xuống, Lục Tự bỗng thấy nỗi phẫn nộ bùng lên.

Lãnh Lãnh bỏ chăn ra ngồi dậy, nào ngờ nhìn thấy Hạ Viêm Lương đang đứng bên giường, con bé sợ hãi giấu cái điện thoại ra đằng sau, lí nhí nói: “Con không gọi cho bố đâu!”

Hạ Viêm Lương cố nén nỗi chua xót trong lòng, ngồi xuống giường vuốt ve tóc con bé. Cô không tìm thấy điện thoại của mình nên đoán ngay ra là có chuyện gì: “Có phải bố nghe điện không?”

Lãnh Lãnh cúi đầu, khẽ lắc đầu, sau đó òa khóc: “Đã lâu lắm rồi bố không đến thăm con, có phải bố không cần Lãnh Lãnh nữa không?”

Cổ họng Hạ Viêm Lương như nghẹn lại, cô nhét cái máy DV ở đầu giường vào tay con bé: “Không đâu, con nhìn xem, chẳng phải bố từng nói cứ có thời gian thì sẽ đến thăm con sao, chẳng qua bố bận quá đấy mà!”

Lãnh Lãnh ôm lấy cái DV, vừa gạt nước mắt vừa gật đầu, ngày nào con bé cũng phải xem lại cảnh vui đùa của nó với Phong Ấn rồi mới chịu đi ngủ.

Chẳng ai có thể thay thế được vị trí của bố trong lòng con bé.

Lôi Vận Trình chưa bao giờ có cảm giác mình lại giống như một con dê chờ bị làm thịt như lúc này. Toàn thân cô run rẩy bên dưới thân hình vạm vỡ của Phong Ấn. Một cơn gió lạnh thổi qua. Bàn tay và thân hình áp sát vào người cô như một cái lò sưởi đang phả hơi ấm vào người cô. Cô không thể nghe thấy tiếng chim hót, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp và tiếng tim đập thình thịch của cả hai.

Phong Ấn dường như đang cố ý để lại vết tích lên người cô, anh đắm đuối thưởng thức từng tấc nhỏ trên người cô. Toàn thân Lôi Vận Trình râm ran như có hàng nghìn con côn trùng nhỏ xíu đang bò, ngoài cảm giác nhồn nhột là thứ cảm giác đê mê khó diễn ta thành lời.

Những giọt mồ hôi của anh đang túa ra, anh xé cái bao cao su ra, đeo vào cho mình: “Em chuẩn bị sẵn tâm lí đi nhé, anh không chỉ một lần là thỏa mãn đâu!”

Lôi Vận Trình nào có nghe được anh nói gì, tất cả ý thức của cô bây giờ đang bị anh chiếm hữu, có một thứ gì đó chuẩn bị xảy đến, mặc dù cô không biết là mình trông đợi cái gì. Cô khó chịu xoay người, kèm theo đó là cảm giác càng gần với anh hơn.

Phong Ấn giữ chặt lấy eo cô, kéo cằm cô lại gần: “Nói muốn anh đi!”

- Muốn… muốn anh… - Lôi Vận Trình hơi nheo mắt, cứ mỗi lần cô nói một chữ là Phong Ấn lại đi sâu thêm một chút vào bên trong cơ thể cô. Nơi ấy chật khít khiến anh phải nghiến chặt răng, không thể nào kiềm nén thêm được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, cố sức đi sâu vào thế giới bên trong của cô.

Có thứ gì đó như đang nổ tung trong đầu Phong Ấn. Cảm giác ôm khít và sự “đột phá” đã chứng minh tất cả, đã giải tỏa được câu đố bí ẩn bấy lâu nay anh vẫn suy đoán trong lòng. Anh cuồng si hôn lên môi cô, nuốt gọn toàn bộ nỗi đau của cô, bàn tay to vuốt ve cơ thể cô, khiến càcảm nhận được sự kích thích, hưng phấn và cả thứ cảm xúc hỗn loạn.

Anh như một cỗ máy không biết mệt mỏi, cũng giống như một con dã thú đang nổ điên muốn xé tan cơ thể cô. Động tác của anh rất mạnh, thậm chí càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho cô cảm thấy rất đau, nhưng lại không muốn dừng lại. Cô không theo kịp tiết tấu của anh, tình dục với cô vẫn còn là một chuyện hoàn toàn xa lạ, cô chỉ biết để mặc cho anh dẫn dắt.

Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ, còn anh là một con sóng lớn, cuốn phăng cô đi, nhấn chìm cô trong thế giới của cảm xúc. Anh khóa chặt cơ thể cô, dường như muốn đưa toàn cô cơ thể mình vào bên trong cô, ngắm nhìn cô bối rối, khóc lóc, rên rỉ gọi tên mình, dùng mọi thứ để khiến anh biết rằng người con gái yêu anh đến nhường ấy, trên đời này chỉ có một mình Lôi Vận Trình.

Không thể nào thay thế, cũng không thể nào mô phỏng.

Khoảng khắc cao trào, Phong Ấn có cảm giác hơi hối hận vì đã đeo bao cao su, nếu vậy biết đâu chừng cô sẽ mang trong người một sinh mạng nhỏ của anh.

Một đứa con trai hoặc một đứa con gái, con cái sẽ chứng minh rằng anh đã sớm đặt cô vào trái tim anh, nơi mà anh chưa từng mở ra với bất kì ai kể từ sau Hạ Viêm Lương.

Lôi Vận Trình mệt rũ nằm đè lên người anh, há miệng thở hồng hộc. Phong Ấn đắp cái áo sơ mi lên người cô, vuốt ve sống lưng cô: “Đau không?”

Lôi Vận Trình xấu hổ vùi mặt vào ngực anh. Phong Ấn thì thầm vào tai cô: “Có biết tại sao không? Lục Tự chưa từng động đến em, tối đó hai người không hề làm chuyện gì hết!”

Ý thức của cô như đông cứng lại, chớp chớp mắt vẻ không tin. Nụ hôn của Phong Ấn trượt xuống cổ cô, anh hít một hơi thật sâu: “Tin anh đi, anh có thể cảm nhận được!”

Lôi Vận Trình đột nhiên rơi nước mắt, không sao kìm nén được. Anh ôm siết lấy cô: “Anh đã từ nói cho dù hai người có chuyện đó thật anh cũng sẽ không để tâm mà, ngoan, đừng khóc!”

Nhưng cô để ý, cô muốn dành cho anh một Lôi Vận Trình nguyên vẹn nhất.

Phong Ấn vùi mặt vào cổ cô, hít hà mùi hương man mát trên người cô. Cô là một cô gái thông minh, hơn nữa còn là một cô gái mãi mãi không biết đến hai từ “bỏ cuộc”.

- Anh đã nói rất nhiều lần rằng em hãy xác định cho kĩ tình cảm của mình, nhưng sau này sẽ không còn cơ hội đó cho em đâu, nếu em yêu anh thì đừng bao giờ rời xa anh, không được phản bội, nghe chưa hả? Không được phản bội đâu…”

- Đây là việc duy nhất em không cần phải nghĩ, sẽ không còn có ai có thể khiến em chờ đợi mười năm ròng nữa! – Cô buột miệng, không hề suy nghĩ, cứ như thể yêu anh là một bản năng của cô vậy.

Từ trong ánh mắt Phong Ấn như trào lên một cảm xúc khó diễn tả, gần như muốn nhìn vào tận sâu thẳm tâm hồn cô, để xem xem liệu có phải từ trước đến giờ chỉ có mình anh tồn tại hay không?

Cô vòng tay ôm lấy cổ anh, định nói gì nhưng lại thôi.

- Em định nói gì? – Phong Ấn hôn chụt lên môi cô.

- Ngoài thích và cảm động ra, anh có chút nào… yêu em không? – Lôi Vận Trình nói xong, chưa đợi anh trả lời đã lấy tay bịt miệng anh lại, bộ dạng như sắp sửa khóc: “Anh có thể không trả lời, coi như em chưa từng hỏi!”

Phong Ấn thè lưỡi liếm vào tay cô, hôn lên tay cô, nhìn thẳng vào ánh mắt có phần rụt rè của cô. Lôi Vận Trình không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngại ngùng ngoảnh mặt đi:

- Không cần trả lời em đâu, thật đấy… - giọng nói của cô nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, có thể cô đã quá nôn nóng, đã mười năm qua đi, ít nhất anh đã thích cô, chỉ cần có đủ thời gian chẳng nhẽ còn sợ anh không yêu cô sao?

Anh khẽ thở dài, siết tay ôm chặt cô hơn: “Anh sống hai chín năm rồi, em là người con gái duy nhất khiến cho anh thương đến mức không biết phải làm sao. Em vẫn còn trẻ như vậy mà đã trao cho anh cả mười năm quý báu. Anh đã nghĩ kĩ rồi, chỉ có cách dùng nốt mấy chục năm còn lại của cuộc đời để trao đổi với em mà thôi!”

Phong Ấn có thể cảm nhận rõ rệt cơ thể người con gái ấy đang cứng đờ ra, anh vùi mặt cô vào ngực mình, những ngón tay luồn vào mái tóc ngắn của cô, tiếp tục nói như đang nói với chính mình: “Anh vốn định chờ đến khi em hai nhăm tuổi mới quyết định mọi thứ, tình cảm của con người cũng tràn đầy những biến số như chuyện phi hành!”, anh hôn lên tóc cô, một cách cẩn thận và trân trọng: “Tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng, kể từ khoảng khắc anh yêu em, anh đã ghi hết trong tim, và sẽ trả em cả vốn lẫn lời!”

Lôi Vận Trình mím chặt môi, nước mắt túa ra. Cô khóc không thành tiếng, Phong Ấn nhoẻn miệng cười như trút được gánh nặng, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, ôm lấy mặt cô rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em vẫn còn sức mà khóc à? Có phải anh chưa đủ nỗ lực không?”

Lôi Vận Trình ôm ghì lấy cổ anh, nũng nịu nói: “Anh nói lại lần nữa đi, năn nỉ đấy, nói lại lần nữa đi mà!”

Phong Ấn kéo cằm cô xuống, quệt nước mắt cho cô rồi thì thầm vào tai cô.

Một câu yêu em, nói một lần làm sao cho đủ?

Giữa một rừng phong lá đỏ tuyệt đẹp, ở trong xe, hai con người đang quấn chặt lấy nhau, không thể tách rời. Phong Ấn xé cái bao thứ hai: “Anh đã xin phép trước rồi, tối nay khỏi cần phải quay về kí túc!”

Lôi Vận Trình đỏ mặt, ngại ngùng nói: “Không về, chẳng nhẽ ngủ ở trong xe chắc?”

Phong Ấn tách hai chân cô ra, từ từ đi vào “khu cấm địa” khiến anh mê mẩn đến phát điên: “Anh có nhà trong trung tâm mà!”

- Thế sao không đi thẳng đến đó?

Phong Ấn nhếch môi cười: “Bởi vì anh chưa chơi “dã chiến” bao giờ, muốn thử xem sao!”

- Xấu xa! Ưm…

Những lời phía sau bị Phong Ấn chặn lại, anh còn phải làm những chuyện xấu hơn thế, đâu thể để phí thời gian tranh cãi với cô.

Căn hộ của Phong Ấn trong trung tâm thành phố không lớn lắm, thua xa so với căn biệt thự của nhà họ Phong, không có đồ đạc trang trí cầu kì, cũng chẳng có nội thật đắt tiền, bốn bề là tường trắng, sàn gỗ, rèm cửa một màu, ghế sô pha và giường.

Một vật duy nhất có thể coi là đồ trang trí, đó là chiếc lọ pha lê trên đầu giường, bên trong trống không, chỉ có một cành hoa dại đã khô héo. Phong Ấn bế Lôi Vận Trình về phòng, ném cô lên giường như thổ phỉ. Lôi Vận Trình như bị chăn đệm hút hết sức lực, nằm đơ ra giả chết. Phong Ấn nằm đè lên người cô, hôn lên mặt cô, chẳng mấy chốc, ngọn lửa trong người anh lại bùng lên, bàn tay to đang định cởi khuy áo của cô ra thì cô đã ngăn lại.

- Còn không mau kiếm cho em cái gì ăn, em sợ sẽ chết trước ngày mai vì bị anh hành hạ đấy!

Phong Ấn mở to mắt, kinh ngạc nhìn cô: “Anh còn chưa cho em ăn no sao?”

Lôi Vận Trình đỏ bừng mặt, đạp anh một cái nhưng bị Phong Ấn tóm được chân.

- Em thế này khiến anh chẳng cảm thấy tự hào gì cả, thỉnh thoảng phải giả bộ yếu đuối anh sẽ càng yêu em hơn đấy! – Phong Ấn cắn một miếng vào chân cô, phản xạ trước khi tấn công lại của cô là lăn xuống khỏi giường.

- Anh ra ngoài tìm cái gì cho em ăn, em đi tắm một cái đi. Trong tủ cái gì cũng có, em tắm cho thơm tho sạch sẽ, tí anh ăn càng ngon!

Anh thay quần áo, trước khi ra ngoài còn không quên chớp chớp mắt, liếm mép đầy vẻ thèm thuồng với cô. Anh rất thích nhìn bộ dạng xấu hổ đến đỏ mặt của cô.

Lôi Vận Trình thư thái ngâm mình trong nước ấm, cảm giác đau giữa hai chân khiến cô không khỏi chửi thầm tên “chiến sĩ” đáng ghét kia, làm tình một lần mà mệt hơn bắt cô chạy năm cây số. Đúng là phải cảm ơn Phương Mặc Dương hồi đó đã huấn luyện cô nghiêm khắc, giúp cho cô có thể lực tốt như bây giờ.

Lôi Vận Trình treo quân phục của cả hai người lên. Ở đây không có quần áo của cô nên cô đành mở tủ quần áo, lấy áo sơ mi của anh mặc vào người.

Cô ngồi bó gối ngắm nhìn cảnh đêm ngoài ban công, ngắm cái bóng của mình hắt lên cửa sổ, bỗng bật cười. Vẫn còn sớm, cô không nén được gọi điện cho Đỗ Nghiên Thanh. Đỗ Nghiên Thanh bị đánh thức dậy, mắt nhắm mắt mở, nghe cô nói liền ngồi bật dậy, hai mắt sáng lên, cơn buồn ngủ bay đâu mất:

- Thật không? Cậu “xơi” tiền bối rồi à?

- Đáng ghét, người bị xơi là tớ mới đúng! – Lôi Vận Trình tỏ vẻ bực bội vì bị Đỗ Nghiên Thanh cười nhạo.

- Thôi đi, ai chẳng biết cậu thích đến nhường nào! Mau nói đi, cảm giác thế nào?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Disneyland 1972 Love the old s